Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Làm thế nào để ngừng viết. Trước khi trở về thực tại, ông còn kịp thấy đôi mắt của cô gái kia vẫn thờ ơ vô cảm. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.
Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Có người cúi mặt bấm di động. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.
Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho. Bạn có hai giọng chính. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.