Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Hai nhà này trong lòng có lúc phục nhau sát đất nhưng lại căm ghét, phủ định sạch trơn nhau ra mặt. Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.
Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Với đời người, ngắn lắm. Nhưng nó không còn ở đó.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.