Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Cuốn sách thì vớ vẩn.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Chả là hôm qua có chuyện.
Hình như mắt tôi rơm rớm. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.
Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ.
Hoặc có nhưng không nhiều. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.
Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người. Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.
Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Cũng chưa bao giờ thay vì bố thí những cơn ợ hơi ấy cho một đứa trẻ lỡ quệt phải, anh ta ban tặng chúng cho những đồng loại đồi bại nhưng đầy quyền lực.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.