Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Không phải điệu cười chua chát.
Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Nhất quyết phải cạo râu.
Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn.
Không lại phản tự nhiên quá. Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.