Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Nhưng đây là một trận bóng.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.
Nhưng những thứ đó hơi hiếm. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.
Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.