Vấn đề trong xã hội chúng ta hiện nay là trong lúc tìm kiếm thành công, nhiều người trong chúng ta đã được huấn luyện hoặc bị lên chương trình để trở thành những “người nhận”. Điều đó cũng tương dương với việc bỏ dở chương trình trung học. Gần như bị phá sản hai lần, một lần trog việc kinh doanh muối và một lần trong việc kinh doanh chất dẻo.
Tôi nhớ mình đã tham gia một số cuộc biểu tình ở Kuala Lumpur vì tôi là một thành viên của Ban chấp hành và cũng vì ham vui chứ không hẳn vì muốn đấu tranh cho các vấn đề đó. Đó chính là một thất bại bắt đầu trở thành một thành công. Kết quả học tập của tôi không đủ để học tiếp năm sau lấy bằng danh dự.
"Trong phần lớn các tình huống ,trận chiến của cuộc sống diễn ra rất ác liệt,và việc chiến thắng nó mà không phải đấu tranh cũng giống như việc chiến thắng mà không có vinh quang . Thế mà họ vẫn tiến lên trong sự điên rồ của mình. Ngày nay, xã hội loài người dường như bận tâm với việc kiếm việc làm.
“Một chương trình hành động luôn có nhiều rủi ro và chi phí nhưng chúng còn kém xa các rủi ro và chi phí của sự khước từ hành động quá dễ chịu. Lúc ấy một vấn đề mới lại nảy sinh khi chính phủ Nhật đang chuẩn bị chiến tranh đã từ chối cung cấp cho ông những vật liệu cần thiết để xây dựng nhà máy của ông. Ông lão tạm ngưng đào đất và tươi cười nói: “ Không, ở tuổi này rồi, tôi biêt slaf tôi sẽ không chờ nổi đến ngày ấy đâu.
Được sự giúp đỡ của hai người bạn, tôi đã đi dán các áp phích cổ động . Có phải điều này nghe rất thực tế chăng? Chắc chắn là không thế rồi. Ông vẫn nghĩ đó là một phần của Ấn Độ
Một cái tên hay tuyệt! Vào thời điểm năm 1976, 60 đồng RM (16 USD) là một số tiền tương đối lớn đối với một sinh viên. Ông được gán cho biệt danh « kẻ vào tù ra khám ». Để chuẩn bị, ông học tiếng Pháp nhưng vẫn bị trượt kì thi tuyển.
Sỏ dũ như vậy là vì người ít may mắn phải cố gắng nhiều hơn và nỗ lực nhiều hơn để đảm bảo thành công”. Tôi tin rằng khi đọc xong quyển sách này, bạn sẽ không còn sợ thất bại nữa. Đối thủ của tôi là một nữ sinh.
Trong 41 năm ,ông vào tù cả thảy 14 lần . Vòa tháng 6 năm 1913, ông rời Sài Gòn với ý định ra nước người tìm đường cứu nước. “Có quá nhiều người tìm kiếm nơi an toàn và kết quả là ta vẫn tiếp tục bị mắc kẹt”.
Năm 1983, ở tuổi 21, Michelle đã trở thành người chiến thắng trong cuộc thi hoa hậu Malaysia, cuộc thi đã gây được sự chú ý của Thành Long và công nghiệp điện ảnh Hồng Kông. Khi còn là một đứa trẻ, ông đã chơi những trò khuyến khích “tinh thần đấu tranh và ý chí để chiến thắng”. “Để có nhiều người trở thành chủ doanh nghiệp hơn, chúng ta phải thay đổi thái độ của mình đối với những người bị thất bại.
Nhưng xin nhớ cho rằng cảm giác cô đơn vẫn có thể phát sinh ngay cả khi bạn đã có bạn đời . “Chúng ta không chịu nhìn kỹ những việc trong quá khứ của mình; đó là lí do tai sao cứ đổ lỗi cho hiện tại”. Nhiều năm trôi qua, càng ngày anh càng yếu hơn, bước chân của anh ít vững vàng hơn và đôi tay của anh không còn cử động với sự tự tin và nhanh nhẹm nữa, những cái vốn là đặc điểm của anh.