Không đầy mấy tuần sau tôi thấy vui vẻ và treo ở cửa buồng tôi một tấm bảng, cấm không cho hai người vào thăm một lượt. Vậy không phải chứng mất ngủ làm hại cô Ira Sangde mà chính là nỗi lo lắng về chứng ấy nó hại cô. Ông nghe tiếng kêu, chạy lại, thì đã không cứu được nữa vì bị bỏng quá nặng.
Trong một năm, ông để cho y sĩ mổ mắt mộng 12 lần, hy vọng sẽ khỏi bệnh. Không những vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm. Bà Barker Eddy nói: "Những lời của Chúa làm nảy nở ở tôi một sức mạnh, một lòng tin, một ý muốn khỏi bệnh dào dạt tựa sóng biển, đến nỗi tôi nhảy phắt xuống đất bước đi".
Nếu bạn không làm sao cho tài chính khá thêm được thì có thể làm cho tâm trạng thơ thới được. Bảo hiểm về bệnh tật, hỏa hoạn và mọi tai họa bất thường khác. "Có vẻ một trò ảo thuật - nhưng cũng như các trò ảo thuật, một khi bạn đã biết, thì thấy nó vô cùng gỉan dị".
Ông nói: "Từ ngày ấy, mỗi lần khó ngủ ông lại đưa ngược tròng mắt lên và chỉ vài giây sau, tôi bắt đầu hiu hiu buồn ngủ. Khi vợ y thình lình đau, y lo quá, sinh ngay chứng đau răng. Tôi hoảng không dám chào khách nữa.
Ông thường lo sợ không sống được tới sáng hôm sau. Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá. Mới đầu, bà ta nói giọng run run, nhưng dần dần bà trấn tĩnh lại sau cùng đã có thể nhoẻn miệng cười.
Đại tá George Grook, người da đen cầm quân có lẽ giỏi nhất trong lịch sử Mỹ, chép vào cuốn Tự truyện của ông rằng: "Hầu hết những nỗi lo lắng và khổ sở của người da đen đều do họ tưởng tượng ra, chứ không có thiệt". Mười phần chắc chìm hết năm. Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa.
Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước. Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận. Vậy thì lo nghĩ về tương lai làm gì?".
Nghĩa là một trăm phần mới có một phần là kiếm được 10. Cha ở đâu thì con ở đó". Có thể vì ông trả lương họ quá ít và bắt họ làm nhiều quá.
Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney. Englert, sở dĩ đến nay còn sống là nhờ tự tìm được bí quyết ấy. Để tránh mọi sự hiểu lầm, tôi xin giải thích: Tôi không khuyên bạn hoàn toàn bỏ ngoài tai mọi lời chỉ trích.
Vậy chúng ta hãy chịu sống trong hiện tại vì ta chỉ có thể sống được trong hiện tại thôi. Vì sách của ông không khác chi những tập phóng sự cả. Bạn làm công cho gia đình của bạn, tại sao không theo cách ấy?