Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Dòng họ nhà mình phải rạng danh…
Mất chứ không phải biến mất. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ.
Em chỉ thích những anh nho chín. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài.