Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù. Phải cạo râu đi nghe chưa. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.
Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào. Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi. Tất cả mãi mãi là tất cả.
Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt.
Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Đúng là chuyện thường. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.
Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Ý tưởng của gã dừng lại ở chỗ vẽ cái tivi xoay ngược, mọi đồ vật đều xoay ngược. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Dù không bao giờ có tận cùng.