Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn.
Tôi cười khùng khục trong họng. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Chạy đi mua thì không có hứng. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng.
Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.