Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng. Lần sau bạn và tôi có lo lắng điều chi thì cũng nên theo phương pháp khôn khéo của ông già Al. Nhưng hãy quên cái muốn của họ đi mà chỉ nghĩ đến cái lợi của bạn khi bạn yêu công việc hơn lên.
Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn". Tổng thống Lincoln chắc không thể đảm nhận nổi những trọng trách của ông trong trận nội chiến nếu ông không nhận định rằng, kiêu hảnh và điên rồ mà đi đối đáp hàng trăm kẻ đối nghịch thì rất tai hại cho công cuộc.
Thế rồi việc làm ăn lỗ lã, bà ấy nay không còn một xu. Có cái gì thì cầm cố cái đó, từ xe hơi tới đồ dùng. Schopenhauer cũng nghĩ như vậy trong câu này: "Trên đường đời, hành lý quan trọng nhất phải mang theo là lòng nhẫn nhục".
Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi. Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Lại có nhiều người nói: "Tôi làm vui lòng họ làm chi? Họ có nghĩ cách làm vui lòng tôi đâu?" Tôi đáp: "Vì như vậy lợi cho sức khỏe của ông.
Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy. Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời. Vậy chúng ta hãy chịu sống trong hiện tại vì ta chỉ có thể sống được trong hiện tại thôi.
Nelson trong trận Trafagar cũng vậy. Tôi than thân trách phận của vì tôi đã sống nhiều năm đầy hạnh phúc với nhà tôi, rồi thình lình nhà tôi mất. Nếu được như anh, mất gì tôi cũng chịu.
Nếu không có cách nào thì tôi không thèm nghĩ đến nó nữa, quên nó đi. Nhờ đó ông luyện được lối văn tự nhiên rõ ràng, có duyên, hấp dẫn một cách lạ lùng. Chúng ta, bạn và tôi, cũng nên hoan nghênh loại chỉ trích ấy, vì chúng ta không hy vọng gì trong bốn lần hành động mà không có lần nào lầm lạc hết.
Bây giờ lại có kẻ muốn dạy khôn ta, có vô lý hay không?" Ông giảng: "Phân nửa những nỗi lo lắng của loài người là do người ta cứ gắng tìm một quyết định trước khi thu thập đủ những sự kiện để làm nền tảng cho quyết định đó. Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi".
Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết. Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy. Xin chỉ cho con, con đường bình yên và vui vẻ.
Tôi mệt quá, vừa đi vừa ngủ, vừa mơ màng. Khi bạn nghĩ cách để trả thù tức là bạn đã tự làm mình đau đớn hơn là làm đau đớn kẻ bạn định tâm hại. Ông Both Tarkington luôn luôn nói: Tai hoạ gì trời đất bắt tôi chịu, tôi cũng chịu được hết, chỉ trừ một tật đui thôi.