Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Tất nhiên là mệt mỏi. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Trong công viên thì toàn ma cô. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh.
Cần quái gì sự thật và lí do. Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Mà lại nghĩ về con người. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Con nghe lời bác nào. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.