Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Ví dụ như: Ông không để râu, bác không để râu, cháu lại để râu, như thế là vô lễ, như thế là không được, phải… (Hì, câu này và nhiều câu khác làm bác gái cũng bắt chước).
Thôi nhé, cất ngay đi. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.
Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.