Ngày nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Tính hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện. Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp.
Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn đối với sự ra đi của một người đáng mến. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ kiến thức vĩ mô, hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn? Và nhớ là, nói càng ít càng tốt.
Thực tế minh chứng rõ ràng điều này. Trước hết là sự bình tĩnh. Tôi nghĩ câu tục ngữ này sẽ truyền sức mạnh cho bạn.
Đôi mắt trố lên đầy háo hức, đôi tai chăm chú lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ đài. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói. Trong phim Cuốn theo chiều gió, Clark Gable vai Rhett Buttler nói với Vivien Leigh vai Scarlett OHara rằng: Tiểu thư ơi, thật ra tôi có chửi rủa ai đâu.
Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa. Và khi nào mới thích hợp để nói chuyện phiếm? Cách nói ngắn gọn, sắc sảo sẽ gây ấn tượng và có sức thuyết phục hơn rất nhiều. Những câu hỏi càng hay thì càng góp phần sinh động câu chuyện.
Một ngày nọ anh bạn Miami của tôi, Jim Bishop, đến chương trình Larry King Live với tư cách là một khách mời. Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá trị hay đánh giá đã lỗi thời. Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi lo sốt vó.
Đó chỉ là những cảm xúc và hồi tưởng trong ký ức mà tôi chia sẻ với gia đình Bob Woolf, như tất cả những ai từng rơi vào hoàn cảnh bối rối này. Và không quên nhắc Benny một lần nữa: Nhớ nghe chưa Đừng cười. Ồ, đúng rồi, quả bóng!
Những vết nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh. Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ. Tiếp theo đó là những câu trả lời chỉ với một từ.
Và khi được nói thì, chúng ta lại thích được người khác chú ý lắng nghe. Những bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay trở về Washington. TRÒ CHUYỆN TRÊN TRUYỀN HÌNH VÀ TRÊN LÀN SÓNG PHÁT THANH
Một trong những điều khiến Ted trở thành người trò chuyện hấp dẫn nhất là vì bản tính ông rất ghét phương tiện truyền thông đại chúng. Có lần một phóng viên hỏi John về cú chặn bóng thất bại trong trận đấu ở Orioles tối hôm đó. Những vết nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh.