Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Một điều rất hệ trọng.
Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.
Đúng mà cũng không đúng. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Viết thế đủ chưa nhỉ. Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.
Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc. Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.
Bởi bạn là người sòng phẳng. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn…
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.
Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.