Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt. Ai thích thì cứ việc viết theo cách của mình.
Chuyển sang máy mát xa. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này.
Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực. Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.
Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.