Làm gì có lí do gì mà khóc. Ta không phải là tên sát nhân. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc nhân loại…. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan.
Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì. Con nghe lời bác nào. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.
Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Dùng cứt thì không hay lắm. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Viết là một lao động kỳ diệu. Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy.