Sec Mỹ

địt cô người hầu mông to bốc lửa - tsumugi akari

  • #1
  • #2
  • #3
  • Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Tôi làm độc giả cho tôi.

    Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.

    Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.

    Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.

    Tôi tống vào thùng rác. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Bố bảo: Đáng xem thật.

    Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay.

    Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ.

    Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này.

    Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.

    Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Để chờ một sự thật tươi đẹp. Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap