Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Mẹ, tôi và một người quen. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Bạn không muốn cãi lại. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Chậc, kể ra dài phết. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Có người ngửa mặt trông trời.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Không hy vọng những ký ức không bị xáo trộn hoặc nhầm lẫn. Không trình bầy nữa.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.