Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Và James sung sướng ngắm nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của vợ trong vòng tay mình. Hôm đó là thời hạn hoàn thành các dự án lớn và phức tạp nhất, trong đó bao gồm dự án mà anh đã giao cho Jessica.
Hàng chục những câu hỏi đua nhau xuất hiện trong đầu James. Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên. Phải thừa nhận là thái độ lúc đó của cô ấy làm tớ hơi lo lắng, nhưng kỷ luật nhân viên vì đã làm việc kém hiệu quả là một phần trong công việc của nhà quản lý kia mà! Vì thế tớ mạnh dạn nói thẳng cho cô ấy biết nhiệm vụ đó chỉ cần một ngày đã có thể hoàn thành, trong khi cô ấy lại kéo dài thời gian làm việc mặc dù đã biết dự án này rất eo hẹp về thời gian.
Vọng lại ngoài cửa là tiếng cười đùa của các nhân viên, họ cũng rất vui vì đã giải quyết hết công việc trong tuần và nhất là sắp được nghỉ cuối tuần. Tôi tin rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Đó là chủ nhật đầu tiên sau một khoảng thời gian dài mà James không phải bận tâm lo nghĩ gì đến công việc của ngày thứ hai.
Anh đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đắm mình trong những thay đổi đã xảy đến với anh trong suốt mấy tuần vừa qua. Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu
Thế nhưng khi báo cáo kết quả, tớ suýt đánh rơi cái gạt tàn thuốc khi nghe cô ấy báo cáo về những điều đã cam kết nhưng lại không nằm trong thẩm quyền của mình, đồng thời còn tự ý liên hệ với những người hoàn toàn không nên đặt mối quan hệ. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ. - Nào, chúng ta khoan hãy bàn về vấn đề lỗi của ai.
- Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa. Nhưng hiện nay nhân viên của tớ lại trễ thời hạn. Mình phải làm điều gì đó, điều mà trước đây có thể mình chưa bao giờ làm.
Xét cho cùng, trường hợp này cũng chưa gây ra thiệt hại gì lớn, đúng không? Tớ tin là mọi việc rồi sẽ ổn cả thôi. Nhìn lại, James thấy ngày làm việc của mình giờ trở nên ngắn hơn, và anh thích được quay trở lại văn phòng vào mỗi sáng. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh.
Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó. Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn có những thử thách. Anh thầm nghĩ về hiệu quả không gì so sánh được từ những niềm vui và thành quả mà nghệ thuật ủy thác công việc đã mang đến cho anh.
Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. Đối với một người quản lý, không có lời khen ngợi nào có ý nghĩa hơn thế! Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?".
Anh vẫn đang đi đúng đường, vấn đề là anh chỉ đi hơi chệch một tí mà thôi. Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Nhờ phân công công việc, James có nhiều thời gian rỗi rãi hơn.