Burton, là một trong hai truyện ấy. Mỗi tuần bà phát tiền cho nó tiêu vặt. Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được.
Phương pháp đó là một trong những thuật khéo nhất mà tôi được biết, để giải quyết những vấn đề rắc rối. Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty. Ông Henry Ford cũng nghĩ tương tự: "Khi tôi không điều khiển được biến cố thì mặc cho biến cố nó tự điều khiển lấy".
Tôi đọc đi đọc lại bức thư ấy, thấy như có cháu đang đứng bên cạnh, nói với tôi: "Tại sao cô không hành dộng như cô đã khuyên cháu? Cứ vui sống đi, mặc kệ tình thế ra sao thì ra, giấu nỗi lòng trong một nụ cười rồi vui vẻ sống". Đó, tôi chỉ làm được có vậy thôi". Người ta giao cho tôi sáng tạo một máy lọc hơi dùng trong một nhà máy lớn Crystal City, tại Missouri.
Tôi còn nhớ vài lời tự chỉ trích mà tôi đã xếp trong tập ấy khoảng 15 năm trước. Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại. Mỗi ngày làm một việc thiện để làm nở một nụ cười trên môi người quanh ta.
Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H. Không bao giờ các người lại thăm viện. Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su.
Nã Phá Luân có đủ những cái mà người thường mơ tưởng: danh vọng, uy quyền, của cải - vậy mà ông nói khi ở đảo Saint Hélène: "Trong đời tôi, không có được tới sáu ngày sung sướng". Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Trong chúc thư của ông, ông chia gia tài cho 16 người thừa hưởng.
Thế rồi, đến năm 1943, khi bà đã năm mươi hai tuổi, một phép lạ xẩy ra: nhờ một cuộc giải phẫu tại bệnh viện nổi danh Mayo, bà đã trông thấy rõ gấp bốn lần. Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi. Khi chúng ta ê chề, chịu đựng không nổi nữa, bấy giờ mới thất vọng quay về với Thượng Đế.
Công ty Ford nhiệt liệt muốn biết có gì sơ sót, lỗi lầm trong sự quản lý và trong việc lương lậu, nên mới rồi yêu cầu các người làm công chỉ trích công ty. Vậy bạn đừng bao giờ phí công nghĩ đến điều đó nhé! Xăn tay lên và làm việc. Tôi hoá ra chua chát và uất ức.
Phải rõ ràng, biên đủ tên họ, ngày tháng và kết quả. Mỗi lời ông thốt, được người ta chép liền vào sổ tay, gần như lời thiên khải vậy. Tôi hoá ra chua chát và uất ức.
Trong khi đọc thường ngừng lại và tự hỏi xem nên áp dụng mỗi quy tắc cách nào? Tôi tin chắc rằng sự bình tĩnh trong tâm hồn và nỗi vui trong lòng không do khu đất ta ở, của cải của ta có, địa vị ta giữ mà chỉ do thái độ tinh thần của ta thôi. Tôi kin kể: Lần đầu tiên từ giã miền đồng ruộng Misssouri tới Nữu Ước, tôi vô làm trong Hàn Lâm kịch trường.