Mười chín thế kỷ trước, Đức Giê-su nói: "Con hãy mau mau theo ý kiến đối thủ của con đi". Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò.
Hồi đó tôi mê chơi tàu lắm và ông nói về tàu một cách làm cho tôi thích đặc biệt. Rồi thì sẽ cho bà ta một bài học đích đáng. đi lại như hồi trước.
Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp cũng được hân hạnh đó. Như vậy không nguy hiểm. Như vậy là bạn xúi người ta phản kháng lại, chớ không phải giúp người ta đổi ý kiến.
Đã ba năm, ông kiên tâm xin giúp kiểu cho một nhà chế tạo quan trọng nhất ở Nữu Ước. Lần du lịch cuối cùng qua Nhật Bản, tôi có mua về một bộ ghế bày trong hành lang nhà tôi. Nhưng không phải dễ.
Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Rồi trong khi nói chuyện với người đó, ông tìm cách nói tên người đó vài ba lần và ráng ghi trong trí nhớ hình dáng, vẻ mặt người đó để khi thấy người thì liên tưởng ngay tới tên được. Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động.
Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi.
Và người đó kiếm ngay được cách giải quyết. Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập. Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho thiệt ngon kia.
Tôi bênh vực quan điểm của chú ấy thì tất chú ấy bênh vực quan điểm của tôi. Và trong khi bay lên lầu thứ 18, tôi cảm thấy rằng chiều hôm đó tôi đã làm tăng được đôi chút cái tổng lượng hạnh phúc của nhân loại. - Thưa ông C, hôm nay tôi không lại để cậy ông mua hàng cho tôi đâu.
Tôi sẽ học thêm được biết bao nhiêu điều!". Họ không oán hờn gì hết, họ không cho rằng họ bị chúng tôi phản. Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu.
Và đổi ngày đó lấy tấm giấy một trăm, y cũng không đổi. Người quân tử muốn tỏ đức với thiên hạ bao giờ cũng tự lùi lại sau. Đàn bà trong ngày sinh nhật và những ngày kỷ niệm vui tươi của họ lắm.