Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh? Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.
Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Vứt béng cái chuyện này đi.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Còn tĩnh tâm mà viết.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Những thứ đáng ghét nhất. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Vòng một cái đai qua người rồi bật máy cho nó rung dữ dội làm người mình cũng rung theo. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu.
Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt.