Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Đàn bà trong ngày sinh nhật và những ngày kỷ niệm vui tươi của họ lắm. Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng".
Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. Trong khi những đội quân của Pickett bại trận, và bị thương nặng trở về, ông phi ngựa đi đón và thú: "Mọi sự đều do lỗi của tôi cả. Tôi quyết định kích thích óc tưởng tượng của ông.
Vậy muốn cho người khác theo ý mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ hai sau này: Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ. Bà đòi có nhiều vàng, sống một cuộc đời sang trọng, còn ông thì cho giàu có là một tội lỗi.
Riêng tôi, tôi cho rằng người ta vô lễ với tôi, nếu trên bao thư gởi cho tôi người ta đã biên sai tên tôi. Ông làm lụng ngoài đồng, chặt cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa bằng gỗ, ráng yêu cả những kẻ thù ông. Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm.
Chúng tôi được hân hạnh ông chiếu cố tới trong 14 năm nay. ở Hollywood, kinh đô hát bóng, những cuộc tình duyên thật bấp bênh, đến nỗi Công ty bảo hiểm Lloyds ở Luân Đôn phải "chạy". Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải.
Hết hạn một năm, bà ưng. Chính tôi cũng nuôi gà, và tôi chưa từng thấy gà nào tốt như gà bà. Một tuần sau, áo đó quả nhiên hết thôi, và từ đó tôi hoàn toàn tín nhiệm cửa hàng đó".
Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm". Tôi biết một tiểu thuyết gia rất sợ làm phiền lòng những người thân, đến nỗi không dám để lộ ra nét mặt, những tình cảm của ông khi ông âu sầu, lo lắng. - Thưa ông, nếu tôi mua được giá đó rồi để lại hầu ông, ông chịu không?
Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Tôi nói rằng trước ra sao không biết, chứ bây giờ tóc thầy còn đẹp lắm. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại.
Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Để khuyên tôi một lần nữa hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư" và cậy tôi làm đại lý bảo hiểm cho ông.
Khôn khéo, lại có nhiều kinh nghiệm, đại tá House đem thực hành một trong những quy tắc lớn nó điều khiển sự giao thiệp giữa loài người. Nhưng hôm ấy, anh Emile tới không được, mặc dầu tôi có dặn trước. Nhưng thiệt là vô tâm, tôi đã nói lộn rằng tôi đã viếng nhà cô ở Concord tại miền New Hampshire! Nếu tôi chỉ nói một lần thì cũng không sao! Than ôi! Tôi nói tới hai lần.