– Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không có một đồng nào để trả cho ông được. - Ông cũng bị xiềng xích giống như một kẻ nô lệ sao? – Hadan Gula lại càng thắc mắc. Một người trong bọn họ giở cái nón rách của mình ra rồi cúi gập người xuống thật sâu vừa chào, vừa la to:
Làm như vậy, ý tôi muốn nói rằng nếu quả thật anh Araman có năng lực kinh doanh, thì anh ấy vẫn có một số vốn để thực hiện. Vì nó là phần thưởng xứng đáng do công sức lao động vất vả của anh làm nên, không ai có quyền buộc anh phải chia sớt cho người khác, trừ phi đó là ý muốn của anh. Nghe thế, tôi trả lời với anh ta rằng, anh là một vị khách hàng vay tiền đáng thương nhất.
Anh có ý định đầu tư không? Sau khóa học, theo tôi nghĩ trước hết mỗi người nên vận dụng kiến thức này để xây dựng sự nghiệp giàu có cho mình, sau đó mới có thể dạy lại cho những người khác. - Nhưng tất cả số vàng mà chúng ta đã từng chi ra để thực hiện các công trình đó nay đi đâu cả rồi? – Nhà vua Sargon hỏi lại.
Điều đáng nói ở đây là mỗi lần thất bại, họ lại gánh thêm một món nợ. Ông cũng không kết thân được với nhiều người khôn ngoan. Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineveh này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này.
- Vào những lúc rảnh rỗi, các nô lệ thường tụ tập và đánh chén vui vầy với nhau. Tham gia những hành động như thế thật tôi không khỏi hổ thẹn trong lòng. - Vào những lúc rảnh rỗi, các nô lệ thường tụ tập và đánh chén vui vầy với nhau.
Dabasir cũng vậy, nhưng lần này anh gọi lớn: Đây là toán quân được các đoàn lữ hành trả tiền để bảo vệ cho họ. Trải qua một đoạn đường dài, tôi đã đến vùng đất phì nhiêu, có nước, cỏ xanh và cây trái tươi tốt.
Nhưng tôi không muốn mạo hiểm trong công việc này. Ông Arad Gula rất vui sướng khi nghe lời khuyến khích của ông và nói rằng ông ấy cảm thấy xấu hổ về sự hèn kém trong những lời nói vừa rồi của mình. - Cám ơn anh! Tôi có một câu hỏi muốn nhờ vị thương gia trả lời giúp.
Sharry Nada mỉm cười không trả lời mà hỏi ngược lại Hadan Gula: - Nếu một người giàu xây nhà, thì vàng của anh ta không phải biến mất, mà được chia sẻ cho những người làm gạch, thợ xây nhà, người bán vật dụng nội thất, … Sự giàu có phát triển theo những con đường rất kỳ bí, và không ai có thể tiên đoán được các giới hạn của nó. Bởi vì, công việc cho vay dựa trên cơ sở tài sản có sinh lợi theo thời gian.
Tôi trăn trở rất nhiều vì những lời nói mạnh mẽ của bà Sira và nhận thấy rõ ràng chính tôi đã bị “kẻ thù” do mình tạo nên đuổi khỏi quê hương xứ sở. Những khi Babylon lâm vào chiến tranh thì hầu hết đó là những cuộc chiến tự vệ chống lại những kẻ thù đầy tham vọng ở các xứ sở khác bị hấp dẫn bởi những kho tàng bạc vàng, châu báu của Babylon mà đem quân xâm chiếm Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa.
Nội dung khắc trên đó rất đa dạng, bao gồm các truyện truyền kỳ, thi ca, lịch sử, những chỉ dụ của triều đình, luật lệ của đất nước, các chứng khoán ruộng đất, các giấy hứa trả nợ, những lá thư viết để gửi tới cho những vương quốc lân cận… Do vậy, người nghèo càng nghèo thêm, và người giàu càng giàu thêm. Bởi trên thực tế, không ai có thể phủ nhận rằng sự dồi dào về vật chất có thể làm cho đời sống con người trở nên tốt đẹp hơn.