Sec Mỹ

Cô nàng bị eny lừa để gã đại ca chuốc thuốc kích dục địt

  • #1
  • #2
  • #3
  • Như vậy là luôn luôn dùng đến những tài sản mà ngỡ là không có, nhiều hơn gấp bội kho báu của chàng Ali-Baba. Nói vậy có phải là nói mò không? Không. Tôi thường khóc vô cớ.

    Hơn nữa, nếu việc đó đưa ra toà, và đăng trêen mặt báo thì sẽ tai hại cho Công ty không ít. Nhiều người mệt tới nỗi lăn ra ngủ, không kịp ăn. Ta chẳng dại gì mà nghe.

    Tôi theo đúng chương trình này trong khoảng ba tháng, thành thử tôi đã bỏ được tật hay lo, sau đó trở lại làm việc bảy tám giờ như đời sống cũ. Cô ta nói: "Hồi ấy tôi sợ sẽ phát điên. Chính thầy thuốc của tôi cũng công nhận như vậy.

    Vậy trách chi chẳng có vài nghề đặt nghẹt những người, trách chi họ chẳng chen vai thích cánh nhau mà không kiếm được chỗ, trách chi họ chẳng chen vai thích cánh nhau mà không kiếm được chỗ, trách chi sự lo lắng về tương lai, nỗi sầu muộn và bệnh thần kinh chẳng hoành hành với họ. Khi các trò ưu tư về những chuyện đã qua, hối tiếc khi đã muộn, ấy là các trò đem đống mạt cưa ra mà cưa, xẻ vậy". Nhiều khi muốn thắng nổi lo lắng lặt vặt, ta chỉ cần xét chúng theo một phương diện mới mẻ.

    Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt". Mà những cảm xúc nào khiến người làm việc bằng tinh thần thấy mệt? Những cảm xúc vui vẻ, thoả mãn, hài lòng chăng? Không. Khi tôi hỏi bà Speer rằng một người đàn bà nấu nướng khéo, những lúc rảnh, có thể kiếm tiền bằng cách đó tại một châu thành trên 10.

    Như vậy là luôn luôn dùng đến những tài sản mà ngỡ là không có, nhiều hơn gấp bội kho báu của chàng Ali-Baba. Và tôi biết rằng lúc nào tôi cũng có thể đạt được sự tự chủ ấy tới một mực tuyệt cao, bằng cách chế ngự những hành động của tôi để những hành động đó chế ngự lại những phản ứng của tôi. Nó đã ảnh hưởng sâu xa và lâu bền tới đời sống của tôi.

    Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá. Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết. Nhưng phần đông chúng ta không làm vậy.

    Người ta nói xấu, lăng mạ tôi đủ cách; người ta gọi tôi là chó dại, là rắn hổ, là đồ khốn. Và bao giờ tôi bắt đầu sống như vậy? Tuần sau?. Ông Hoàng xứ Galles, bây giờ là công tước Windsor đã nếm cái nùi ấy.

    Tôi hoảng hốt gần hoá điên. Bạn lại thăm họ tại phòng làm việc họ, hẹn trước hay không cũng được. Lời khuyên của vị bác sĩ này, cho ta thấy rằng, những qui tắc để diệt lo do Dale Carnegie nêu ra từ năm 1948, dù cách nay 60 năm rồi, vẫn còn hữu ích.

    Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy. Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa. Say mê làm việc hứng thú, rất ít khi thấy mệt.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap