Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Mặc dù bạn biết ngủ nhiều cũng chẳng bổ béo gì cho sức khỏe. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Nước mắt tôi lại rơi. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi.
Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Chậc, kể ra dài phết. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.