“Một khi biết mình là ai, điều gì an ủi được anh ta đây?… vì trên Trái đất này Mọi người đều sống, sống trong giấc mơ. Chỉ kẻ có tội mới cần lựa chọn có nên thú tội hay không. Khi chúng ta muốn có một ân huệ từ ai đó, thường thì chúng ta muốn người đó có tâm trạng thoải mái.
Lúc này, bạn sẽ tỏ ra thất vọng nếu cô ấy trả lời như vậy. Hãy chú ý xem người đó có nói với bạn điều gì đáng chú ý hơn không. Khi nói dối, hoặc trong cuộc trò chuyện có yếu tố dối trá, kẻ nói dối sẽ hiếm khi đụng chạm vào người khác.
Dùng ngón tay chỉ trỏ chứng tỏ sức thuyết phục và uy thế cũng như muốn nhấn mạnh điều gì đó. Nó làm giảm bớt tội lỗi của người đó bằng cách khiến họ cảm thấy rằng họ không đơn độc, và nó “khuất phục” kẻ nói dối do tạo ra chút giận dữ và/hoặc tò mò. Người nào không hề có thiên kiến sẽ trả lời rất nhanh.
Cậu nghĩ chúng ta sẽ làm sáng tỏ vụ này bằng cách nào?” ” Bạn không thừa nhận câu trả lời của nó. Nói cách khác, tương tự kịch bản trên đây, bạn không nên nói rằng bạn nghe nói độ nghiêng của trục trái đất tạo nên góc nhìn khác thường đối với bầu trời ban đêm.
Nhìn nó ánh lên dưới mặt trời kìa! Thật là rực rỡ!” Quạ bị mê hoặc bởi những lời tán dương về bộ lông của nó. ” Lúc này, hãy xem liệu người đó có đưa ra lý do mình có thể bị nhận nhầm với “thủ phạm thật sự. Thậm chí, nếu bạn không chớp được biểu hiện thoáng qua này thì nó sẽ thay đổi và đó là lý do khiến bạn ngờ rằng trạng thái tình cảm bạn vừa quan sát là giả tạo.
[1] Người đó: Từ này sẽ được sử dụng xuyên suốt tất cả các ví dụ trong cuốn sách nhằm làm cho ngôn ngữ bớt tính định giới, và không ám chỉ giới này nói dối nhiều hơn giới kia trong các tình huống được đưa ra. Đó là vì chúng ta lạnh lùng và dửng dưng. Giả sử một thanh tra cảnh sát chất vấn một kẻ tình nghi.
Điều này sẽ chỉ làm cho người đó rối trí và nghi ngờ những gì bạn đang làm. Họ không có lý do gì để nghi ngờ ông hay giá trị của chúng. Như tôi đã nói, không có thay đổi gì về vị thế của các nhân viên Nhà Trắng.
Tỏ ra hơi bất ngờ về việc anh ta lo lắng, bạn đáp lời: “ơ, em biết tỏng chuyện đó mà. Với những người thuận phải, trí nhớ hình ảnh được tiếp cận bằng ánh mắt nhìn lên và sang bên trái. Tuy nhiên, nếu người đó có lỗi, họ sẽ muốn biết bạn đang nghĩ gì bởi vì họ không chắc tại sao bạn lại hỏi câu hỏi ấy.
” Hay: “Anh thích ăn ở nhà hay ăn tiệm tối nay?” Giả sử một nhà quản lý đang cố thuyết phục người đạo diễn giao vai diễn cho khách hàng của mình là John Jones, thay vì diễn viên Sam Smith. Tôi sẽ tống cổ anh ra khỏi đây ngay giữa ban ngày.
“Nói dối làm gì khi sự thật có tác dụng cho chính mục đích đó. Mặc dù vậy, với manh mối này, kẻ nói dối không có thời gian suy nghĩ, vì thế, người đó phản ánh ngược trở lại phát ngôn của người kết tội với vẻ sợ hãi. Bài học rút ra là: đừng bao giờ tin một kẻ nịnh hót.