Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh).
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Mất thương hiệu hơi bị phiền.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Nhưng nó không còn ở đó.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Màu mận đương độ chín. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Thi thoảng chúng bay rợp trời.
Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta.