Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.
Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Mà bác thì dùng toàn công thức.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Có đến hàng trăm con. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Không không cần gì cần ai nữa. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Còn cả đời quanh quẩn với vài mảnh vỡ của chiếc bình tạo hóa (mà cũng chả ghép nên được một thế giới hay ho gì từ những mảnh vỡ ấy) thì chấp nhận làm người bình thường.
Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí.
Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Đã bảo chả thích viết đâu. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.