Nó sẽ chứa đầy những đồng tiền vàng. - Hoàn toàn đúng như thế anh bạn ạ! – Arkad thừa nhận. - Cháu đã mời mọi người ăn uống bằng số tiền tiết kiệm của cháu ư! Vậy cháu trông cậy họ sẽ làm gì cho cháu nào? Ta đảm bảo với cháu là họ không thể giúp được gì cho cháu cả.
Ông ta cũng là bạn quý của tôi. Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên. - Chúng ta đã nghe ông kể rất nhiều về những câu chuyện hay, ông Kalabab à! - Người phụ trách việc đóng gói các kiện hàng lên tiếng.
Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ. Sau khóa học, theo tôi nghĩ trước hết mỗi người nên vận dụng kiến thức này để xây dựng sự nghiệp giàu có cho mình, sau đó mới có thể dạy lại cho những người khác. Thế là tôi đến Nippur và nhận lấy công việc cai quản các đồn điền của ông Algamish ở đó.
- Nào! Giờ hãy nói cho tôi biết, anh đang gặp những khó khăn g Có lẽ ông ta sẽ sẵn lòng chỉ dẫn điều ấy để cái đầu đang mụ mẫm, chậm chạp của tôi sáng ra! Ta đã già rồi, mà người già thường không hẹp hòi gì trong việc truyền lại những hiểu biết của mình cho người khác, nhất là đối với những chàng thanh niên đã đến tuổi khôn ngoan, chín chắn như cháu.
- Tôi kéo cày cật lực từ sáng sớm cho tới tối mịt, cho dù trời rất nắng, chân tôi mỏi nhừ hay cổ của tôi đau rát… Ngược lại, cuộc sống của anh lại luôn an nhàn và sung sướng. Những hình ảnh của quá khứ bỗng hiện lên trong tâm trí Sharru Nada. Cuộc hành trình từ Damacus thật dài ngày với rất nhiều gian truân trong sa mạc đã không làm ông băn khoăn.
Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí. Cháu sẽ không bao giờ cưỡi lạc đà băng qua sa mạc nóng bỏng và làm việc gian khổ, cực nhọc. - Với phần thưởng như thế này, sao lại không thể chia sẻ với người thân được chứ? Tôi chắc rằng người chị ruột của anh sẽ không tước mất niềm vui của anh đâu.
Đêm ấy, ông lo lắng quá nên không thể nào chợp mắt được. Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước. Căn nhà và những vật dụng có giá trị đều bị họ xiết hết.
Nghe ông cháu nói vậy, ông rất vui mừng và tràn đầy hy vọng. - Việc làm chỉ dành cho những kẻ nô lệ thôi! – Hadan Gula đáp không cần nghĩ ngợi. Bởi vì, tôi biết chắc vào sáng ngày mai, những người nô lệ của tôi có thể lùa cả bầy cừu qua cổng thành và bán với giá cao hơn rất nhiều.
Tôi không muốn làm việc ở đó và bị đánh chết. Cách đây không lâu, có một chàng thanh niên tìm đến tôi để vay tiền. Ông bỏ ý định muốn mua bầy dê đó, nhưng không có tiền, nên đến hỏi vay tôi.
Cuối cùng, con đành phải chấm dứt việc hợp tác làm ăn chung với anh ta. Bởi vì, theo kinh nghiệm của tôi thì sẽ có nhiều người đến khuyến dụ anh với những ý đ không tốt. Do thế, cách duy nhất là chúng ta phải dạy cho tất cả mọi người biết cách làm giàu.