Kiếm thêm cách nào? Thì tìm xem thiên hạ có cần gấp vật gì mà hiện nay chưa được cung cấp đủ không? Đó là cách của bà Nellie Speer ở Nữu Ước. Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng. Ông nỗ lực làm việc, làm những việc gì mà ông cho là đáng làm, sau đó, mũ ni che tai, ông thản nhiên đi theo con đường đã vạch, ai trách móc mặc ai!".
Tôi bèn mở các hộc tủ ra, các hộc đều rỗng không, trừ những giấy mực để trữ. Vì sách của ông không khác chi những tập phóng sự cả. Ngón tay trỏ bên trái của tôi đeo một chiếc nhẫn, và khi nhảy, chiếc nhẫn móc vào đầu một cây đinh, ngón tay tôi đứt văng ra.
Chỉ vô ý một chút là chiếc tàu này sẽ nổ tung lên. Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su. Mãi sau cùng tôi mới thấy lời Santayana là minh triết: "Người đời sinh ra không phải hiểu đời sống, mà để sống".
Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới. Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe. Hồi nhỏ, tôi thường trách người làm tôi khổ cực; nhưng nay đã già - mà có lẽ cũng đã khôn - tôi nhận thấy rằng nếu truy cứu tới cùng, hầu hết những nỗi khổ ủa tôi đều do tôi mà ra cả.
Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên. Có khi ông dùng nha phiến cho dễ ngủ. Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi.
Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói. Vậy tôi sẽ mua một quan tài và mang theo". Khi không có việc gì làm thì óc ta như trống rỗng.
Chúa Giê Su khi khuyên ta nên tha thứ "một trăm lần" cho những kẻ thù của ta. Có một cách độc nhất ở đời để lợi dụng dĩ vãng là ta phân tích một cách điềm tĩnh những lỗi lầm đã trót phạm, làm bài học nhớ đời rồi quên hẳn những lỗi đó đi, đừng cho nó dày vò ta nữa. Phòng nghiên cứu của hãng General Motors đã tốn mỗi năm hàng triệu Mỹ kim, rán kiếm xem tại sao một tia lửa lòe trong máy lại làm cho hơi xăng nổ và xe chạy: nhưng kiếm không ra.
Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ. Ông Henry Ford cũng nghĩ tương tự: "Khi tôi không điều khiển được biến cố thì mặc cho biến cố nó tự điều khiển lấy". Nếu bạn có thể đọc hết thảy những sách luận đề về những ưu tư, do những bậc thông thái nhất trong hoàn cầu đã soạn, thì bạn cũng không thể kiếm được một dòng nào có chân nghĩa sâu xa hơn những câu phương ngôn thông dụng nhất như "Chưa tới những cầu đừng lo thiếu cách qua sông" hay "Đừng than tiếc chỗ sữa đổ".
Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước. Một hôm các sĩ quan thấy ông khóc, liền hỏi duyên cớ. Chỉ những điều nào học rồi mà dùng tới thường mới khắc sâu vào óc ta thôi.
Ông muốn nói: Một khi đã quyết định xác danh sau khi xem xét kỹ lưỡng các sự kiện rồi, thì hành động ngay đi. Từ hồi đó tôi chưa hề đau thêm một ngày nào nữa". Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi.