Nhưng rầy rà thay, ông S. Đành rằng như vậy mất thì giờ một chút, nhưng bạn sẽ được lợi nhiều vô cùng vì bạn sẽ tìm được cách cảm động người đó và ít khó nhọc mà kết quả mỹ mãn hơn nhiều. Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời.
Đây là phương pháp của ông: khi có một ghế quan trọng nào trống, ông mời hết các nhà thủ lãnh lại hỏi, theo ý nên tiến cử ai. Bọn họ bèn yêu cầu này nọ. Đứa lớn nhất tên Jim, mười tuổi, phải giúp việc trong một lò gạch: đẩy xe cát, đổ cát vào khuôn, phơi gạch.
Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen.
Thầy có giọng nói của một tài tử. Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Do đó mà có lòng ái quốc - và có chiến tranh! Chúng ta can đảm nhận kỹ chân lý này: Mỗi người mà chúng ta gặp đều tự coi có một chỗ nào hơn ta.
Thực vậy, vì nếu bạn thua. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. "Bạn nên lịch sự và có lễ độ với người bạn trăm năm của bạn".
Nhưng tôi biết một nhà xuất bản nọ tìm được một tiểu tiết nào để chỉ trích thì thích lắm. Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng. Tới mùa hết việc rồi, chúng tôi không có đủ công việc để cậy ông giúp.
Mình thuyết giáo đã lâu rồi mà sao còn dở vậy? Thì mình cứ nói tự nhiên, dùng ngôn ngữ của mọi người có hơn không? Nếu mình đọc bài đó ra, thì sẽ tai hại cho mình lắm đa!. Ông thấy rằng họ có chỗ này đặc biệt nhất là lúc nào cũng cần được người khác khen, khuyến khích và chú trọng tới họ, cả trong những tật lố lăng nhất của họ. Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà.
Những lời khuyến khích của bà thay đổi hẳn đời đứa nhỏ. Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Đây là dịp thực hành những quy tắc tôi đã học được.
Chú hiến binh đó chỉ là một người như những người khác; muốn tỏ cho người ta thấy sự quan trọng của mình. Riêng phần tôi, tôi đã có lần để ra hai năm trời để viết một cuốn sách về sự hùng biện, vậy mà tôi vẫn phải thỉnh thoảng coi lại cuốn đó để khỏi quên những điều chính tôi đã viết ra. Giá tôi có thết tiệc một vị Hoàng hậu thì anh cũng tận tâm đến vậy là cùng.
Cha đã hỏi nghiêm khắc với con hôm nay. Vậy mà ông có cách nhớ được cả tên, những người thợ máy ông đã gặp. Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền.